Kinh nghiệm
Thứ hai , 14/06/2021, 09:00

Giám đốc điều hành thất nghiệp năm 45 tuổi, đi làm shipper ngậm ngùi: "Đời người, chính là một kiếp nạn, thăng hay trầm đều nằm ở thái độ nhìn nhận của bạn!"

.

Sống ở đời, tất cả những gì phải trải qua, khó khăn vất vả có lẽ là đa số, hạnh phúc là thiểu số. Đến một độ tuổi nhất định, sau khi đã trải qua biết bao thăng trầm, dần dần bạn sẽ hiểu ra, cuộc sống, có lẽ chính là một kiếp nạn...

01

Xã hội ngày càng phát triển, nhịp sống ngày một hối hả, thực ra bất cứ ai trong chúng ta cũng đều phải loay hoay bên biên giới nguy cơ của xã hội.

Có thể hôm nay bạn được lãnh đạo cất nhắc, thăng chức tăng lương, nhưng tới tháng sau, bạn lại thất nghiệp, trở thành kẻ cô đơn giữa cuộc đời.

Có thể hôm nay bạn thấy mình có hi vọng được thăng chức, cho rằng mình sắp có ngày "ngóc đầu lên" được rồi, nhưng rồi cuộc sống lại cho bạn một cái tát, khiến bạn ngã rất đau.

Những tình huống như này xảy ra rất nhiều trong cuộc sống.

Hãy tự hỏi mình, nếu bạn rơi vào trường hợp này, nếu bạn từ đỉnh núi ngã xuống vực sâu, vậy bạn sẽ làm sao?

Rất nhiều người sẽ cảm thấy bất lực, cảm thấy sao cuộc sống lại vất vả tới như vậy.

Nhưng cuộc sống mà, làm sao có thể không có thăng trầm? Không lẽ thực sự tồn tại một cuộc đời thuận lợi từ đầu tới cuối ư?

Đời người, 10 phần thì có tới 8,9 phần không như ý, nhưng chẳng phải vẫn còn lại 1,2 phần như ý đấy sao.

Sống ở đời, tất cả những gì phải trải qua, khó khăn vất vả có lẽ là đa số, hạnh phúc là thiểu số.

Đến một độ tuổi nhất định, sau khi đã trải qua biết bao thăng trầm, dần dần bạn sẽ hiểu ra, cuộc sống, có lẽ chính là một kiếp nạn.

02

Cách đây không lâu, tôi có đọc được một câu chuyện thế này.

Trần tiên sinh vốn là một quản lý cấp cao của một công ty tư nhân, bản thân anh cũng nắm trong tay kha khá các mối quan hệ và tài nguyên phong phú. Thu nhập và địa vị cũng gọi là cao cấp.

Nhưng, người tính không bằng trời tính, tình hình dịch bệnh khiến công ty làm ăn không tốt, bị mua lại, còn anh Trần cũng vì một vài nguyên nhân mà bị đá ra khỏi công ty.

Rơi vào hoàn cảnh như vậy, anh Trần ban đầu khá ủ rũ chán nản, bản thân cũng hơn 40 tuổi rồi, dù cũng có một khối tài sản nhất định, nhưng không có công việc, số tiền đó sớm muộn cũng hết.

Hơn nữa anh còn có 2 đứa con, đứa thứ hai mới chỉ 3 tuổi, ngoài ra còn có tiền nhà. Vì mua nhà ở gần trung tâm nên tiền nhà hàng tháng cũng khá nhiều.

Cứ như vây, anh Trần suy nghĩ, rốt cuộc nên tìm công việc như nào, đi làm ở công ty như nào?

Sau khi sốc lại tinh thần, anh cho rằng mình có nhiều mối quan hệ, hơn nữa còn có kinh nghiệm quản lý nhiều năm, tin rằng bản thân nhất định có thể tìm được công việc tốt.

Tuy nhiên, sau khi dạo thị trường việc làm một vòng, thậm chí nhờ cả bạn bè liên hệ giúp, anh mới phát hiện ra rằng, thì ra, sau khi rời khỏi công ty, rời khỏi vị trí của mình, anh đã mất đi giá trị vốn có của mình.

Các công ty đều vì tuổi tác mà từ chối anh, cái gọi là cái mối quan hệ bạn bè cũng vì anh hết thời huy hoàng mà coi thường anh.

Anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất từ trước tới giờ.

03

Sau khi số tiền tiết kiệm đã tiêu hết 1/3, anh Trần thấy mình không thể tiếp tục như vậy, trên có già, dưới có trẻ, vợ cũng ở nhà chăm con, tiền nhà còn phải trả. Cứ như vậy, anh chỉ có thể chọn công việc mà độ tuổi nào cũng có thể ứng tuyển, đó là làm một shipper.

Khi mới bắt đầu, bản thân anh cũng khá tự ti về công việc này, bất kể mưa gió nắng gắt ra sao, cũng phải ở trên đường đưa hàng, chẳng khác nào hành hạ bản thân.

Dù lương tháng nhất định không được như lúc trước, cũng vất vả hơn nhưng vẫn tốt hơn là không có thu nhập.

Cuộc sống, không bao giờ có giới hạn trên hay giới hạn dưới. Có thể giây phút này, bạn ở trên đỉnh cao, xung quanh bạn đều là người tốt, nhưng khi không còn gì trong tay, bạn mới nhận ra rằng, thì ra, lòng người, nó lại thực tế tới như vậy. Khi bạn không có tiền, có lẽ tới bạn bè cũng không còn quen bạn nữa.

Ai ai cũng đều cho rằng thế gian này sẽ luôn đối xử với chúng ta thật dịu dàng, nhưng, khiến người khác không nghĩ đến đó là, thế giới hiện thực ẩn chứa hàng ngàn vết cứa, đủ để khiến con người ta cảm thấy đau đớn khó quên.

04

Theo bạn thì sống ở đời là đáng hay không đáng?

Dưới ngòi bút của mình, tác giả Osamu Dazai cho rằng "thế gian không đáng", nhưng trong các tác phẩm của Tsuneko Nakamura, "nhân gian lại rất đáng giá".

Bất kể là đáng hay không đáng, sống thêm một ngày, là đối mặt với vui buồn của một ngày.

Rất nhiều khi, con người ta lựa chọn vui vẻ, hay lựa chọn đau khổ, cuối cùng vẫn phụ thuộc vào nội tâm và thái độ sống của mỗi người.

Nếu có một nội tâm lạc quan, cuộc sống mỗi ngày đều là một mùa xuân, còn nếu có một nội tâm bi quan, tiêu cực, vậy thì những điều không may sẽ không ngừng tìm đến.

Nhân gian, rốt cuộc có đáng để sống hay không? Cá nhân tôi cho rằng có thể trải qua một hành trình sống với trăm ngàn sắc vị, mọi thứ đều rất đáng.

Giống như Trần tiên sinh, bạn đầu khi mới mất việc, tất nhiên sẽ chán nản, ủ rũ, đánh mất đi hi vọng vốn có với cuộc sống. Nhưng sau cùng, anh vẫn lựa chọn đứng dậy, bắt đầu cho mình một công việc mới, một môi trường mới, một thói quen, một phương thức sống mới, có thể sẽ khó khăn, sẽ vất vả hơn, nhưng quan trọng là hành động, là không từ bỏ.

Con người, không thể cả đời đều ở trên cao. Bạn có thể hưởng thụ cảm giác ở trên đỉnh cao, thì cũng cần phải chuẩn bị tâm lý cho một ngày ngã ngựa. Bởi lẽ, đây đều là thứ mà bạn bắt buộc phải trải qua.

Có thể nói, cuộc đời này, tươi đẹp hay đen tối, tất cả đều nằm ở cách nhìn nhận và thái độ của mỗi người. Chỉ cần thái độ có sự thay đổi, tin rằng bạn sẽ ngày một tiến gần hơn tới hạnh phúc.

Alexx

Theo cafebiz.vn

 

Bạn đang đọc bài viết Dự án: Giám đốc điều hành thất nghiệp năm 45 tuổi, đi làm shipper ngậm ngùi: "Đời người, chính là một kiếp nạn, thăng hay trầm đều nằm ở thái độ nhìn nhận của bạn!" tại Diễn đàn khởi nghiệp đổi mới sáng tạo Cần Thơ. Nếu có ý kiến đóng góp vui lòng để lại bình luận hoặc gửi về castihub@gmail.com
Ý kiến của bạn
(Bạn cần đăng nhập để bình luận)
Lên đầu trang